[xa hiên nhỏ] chương 15 và 16 - vụ mất tích bí ẩn

>> Xa hiên nhỏ (Tất cả các chương)

Chương 15 - Vụ mất tích bí ẩn
Một loạt cuộc gọi đến máy của từng thành viên Cú Vọ trong năm ngày hôm sau.
Người đầu tiên lẽ ra nhận được điện đàm là Khanh Stein. Tuy nhiên, đó là lúc cậu đã say mèm sau một trận rượu hiếm khi. Nguyên lý của rượu là không bao giờ xua tan những lý do khiến người ta phải tìm đến nó. Nó xoa dịu những nỗi phiền muộn theo cách rất riêng: làm chúng trương lên đến cực điểm, qua đó, làm chúng sát gần ta hơn và ta sẽ thấy bớt khó chịu hơn. Về mặt xúc giác, Khanh chưa bao giờ biết đến một đôi chân đẹp. Chỉ đến cái đêm hôm trước đó, cậu đã ước thân mình ngắn lại để ôm trọn với cặp chân thiếu nữ, cậu đã hôn nàng từ dưới lên, trượt theo đường xương ống, chà sát như điên cuồng mũi môi mình vào vùng đùi non ấm áp mịn màng. Nhưng tất cả chỉ có vậy, khi bàn tay khẳng khiu thô ráp của Khanh như những con thằn lằn chưa lột xác phạm đến vùng ngực đẫy đà của nàng, cậu đã ngưng lại. Nàng là Tưởng Như, bạn gái của Mai Hạnh, nếu không cũng là người được Mai Hạnh đưa đến trong đời Khanh. Còn Khanh không mang họ Sở và cũng tuyệt nhiên không phải là một kẻ dùng kiến thức sử học để lùa bạn gái của bạn mình lên giường, trong căn phòng của chính cô ta. Khanh chỉ nằm xuống bênh cạnh nàng một lúc, trước khi từ biệt nàng ra về, khổ sở trút bỏ mọi nhục cảm ít ỏi còn lại trong người ra khăn giấy.


Một thời gian qua đi, rất ngắn chỉ trong mấy ngày, nhưng đủ dài để Tưởng Như trong đầu Khanh trở thành một cơn ám thị, một dục vọng đau đớn. Nhưng thật ra sự quen biết nàng đã mang bóng dáng của một dục tình ngay từ đầu rồi. Và cậu đứng giữa cùng một lúc hai niềm hối hận đối lập. Một là giá như cậu giữ khoảng cách với Tưởng Như, đủ trải đời hơn để nhận thấy mối nguy hại từ nàng. Và hai, điều này mới là quan trọng, giá như hôm đó cậu đã làm tất cả những gì có thể của bản năng loài giống. Bây giờ Khanh thoáng nhận biết rằng khuôn mặt của Tưởng Như được thiết kế tỉ mỉ để luôn luôn chỉ cần thả lỏng các mạch cơ trong vài giây, là đã đủ để biểu hiện vẻ thăng hoa hoan hỉ. Khi nghĩ lại về tối hôm đó, Khanh không thể tránh khỏi việc thừa nhận rằng một chút gì đó bực bội đã diễn tiến trên khuôn diện ngây thơ lúc nàng kéo áo chiếc lót trơn xuống. Việc nàng trơ trẽn thừa nhận với cậu rằng nàng có nhiều người tình – hầu hết nàng đều khinh bỉ họ, chỉ trừ có Khanh - là một trả đũa chứ không phải một tâm sự chân thành.
Thế là đã đủ nhấn Khanh trong cơn say. Cậu soi mình trong mảnh gương và tự hỏi Tưởng Như liệu có muốn gặp lại Khanh hay không? Cả cậu lẫn hình bóng trong gương đều né tránh câu hỏi, và hỏi một câu ngược lại rằng có nên tiếp tục gặp nàng, để rồi đưa ra chung một câu trả lời: Không. Nhưng về mặt sắc thái, đó là hai câu trả lời khác nhau. Trong khi Khanh, với sự tiếp sức của alcohol, mãnh liệt như một trí sỹ Bắc Hà kiểu cũ bị chạm tự ái, nói rằng cậu không nên tiếp tục sai lầm, dây dưa vào một ả đàn bà mới hai mươi tuổi đã sống buông tuồng. Còn cái chàng Trương Chi tóc bết thảm hại trong miếng gương mờ thì lại ngậm ngùi rằng dẫu sao cậu cũng quá lạc lõng so với nhan sắc và vẻ tươi trẻ của nàng, so với bạn bè của nàng và so với Mai Hạnh. Đó là chưa kể...
Ngay lúc đó Khanh nhận được cuộc gọi từ một đầu số mạng Gmobile lạ hoắc. Bây giờ đã sắp khuya. Khanh không có bạn bè nào khác ngoài Cú Vọ, và ở gia đình cũng không có ai có thói quen dùng số máy khác. Thôi được, nếu thực sự có việc gì quan trọng, Khanh sẽ nghe máy khi họ gọi lại lần thứ hai. Nhưng cuối cùng thì cậu chìm vào giấc ngủ.
Cuộc gọi thứ hai vào rất sớm, kéo Khanh dậy khỏi cơn bóng đè. Khi tim còn đập thình thịch và đôi mát vẫn tối sầm do bệnh thiếu sắt, cậu giật mình khi nghe giọng nói có phần nghiêm trọng từ bên kia đầu dây: "Ê học giả, tối qua có ai gọi cho cậu không?".
Là Thức. Khanh chờ vài giây để máu não kịp tải lại dòng ký ức rồi mới đáp: "Có. Số lạ hoắc. Nhưng không nghe máy".
Bốn giây im lặng. "Sao có chuyện gì thế?" - Khanh hỏi.
"Lâu nay có gặp Hải Đường không?".
"Không. Để xem nào, kể từ hôm...".
Thức sốt sắng cắt ngang câu nói, khua tan cơn buồn ngủ đang kéo trở lại nơi Khanh: "Hải Đường không về nhà trong hơn mười ngày nay rồi".
*
Khanh đến văn phòng ngay lúc 8 giờ, khi đó cả Hùng Panô, Thức và Mai Hạnh đều đã có mặt, đều có vẻ hơi lo lắng, riêng với Khanh, cậu có thêm phần bối rối khi gặp Mai Hạnh. Và cậu biết rằng nên nhanh chóng gia nhập không khí chung của mọi người, mặt khác giữ lấy phong thái kiệm lời thường ngày. 
Các cuộc gọi đã tiếp tục đến trong ngày hôm đó. Chủ yếu là đến máy của Thức và Hùng Panô. Người gọi đến Thức là mẹ của Hải Đường có chất giọng trẻ trung, lanh lảnh, có vẻ đành hanh. Đối ngược, người gọi cho Hùng có giọng trầm hơn và nghiêm nghị hơn là cô chị ruột Hải Đường. Cả hai cùng thể hiện sự sốt ruột theo những cách khác nhau. "Con bé đi đâu cả tuần lễ không về rồi, cô mới gọi cho các cháu để hỏi xem..." – bà mẹ lặp đi lặp lại thông cáo này. "Nó có thường xuyên qua công ty không?", "Gần đây các cháu có chat chit với nó không?"... nhìn chung là bà hỏi dồn dập những câu mà Thức cũng đang tự chất vấn mình. Trước sự căng thẳng của người phụ nữ, cậu trả lời lộn xộn trong lúc đầu óc còn bối rối chưa hiểu sao họ có được số điện thoại cá nhân của nhóm Cú Vọ.
Sự kiên nhẫn của cả hai bên đều có giới hạn và bà mẹ lẫn cô chị cũng đến lúc phải dẹp bỏ cái thiện ý giả vờ đi. "Cô biết chúng mày không phải là công ty có giấy phép đăng ký. Từ lúc biết Hải Đường qua lại với tụi mày cô đã không đồng ý rồi. Bây giờ nó đi đâu không ai hay biết là thế nào?" – người phụ nữ gần như phát điên trên ống nghe, làm Thức phải xin lỗi cúp máy trước khi bùng ra một cuộc tranh cãi.
Con ông bà, ông bà phải tự biết chứ. Thức vặc một câu xả ra nỗi kích động kìm nén. Cứ theo như mẹ Hải Đường nói, thì nhóm Cú Vọ là một bọn thanh niên mờ ám, lôi kéo một cô gái lớn hơn độ tuổi trung bình của cả bọn vào những trò làm tiền trên mạng quái gở. Vâng, bực mình ở chỗ cái nhận định cay độc đó đúng một phần, một phần lớn. Nhưng trên phần nhỏ còn lại, Thức chưa giờ ngừng tin rằng Hải Đường hoàn toàn và tự nguyện thuộc về thế giới của cậu và của mọi người.
"Có thể là Hải Đường đi trốn..." – Mai Hạnh rụt rè nói.
"Trốn cái gì?"
"Tớ không biết. Nhưng có một số người vẫn hay thích đi biệt tăm biệt tích, không liên lạc với ai".
"Hải Đường không bao giờ làm mấy cái trò của gái mới lớn." – Thức xua tay – "Với cả Zalo và Facebook vẫn bật sáng mấy tối hôm nay".
"Có ai thử liên lạc chưa?" – Hùng Panô đề xuất.
"Rồi. Không trả lời, không đọc tin".
"Thì cô ấy bỏ đi nhưng vẫn bật mạng xã hội!" – Mai Hạnh gãi mũi.
"Nếu có vấn đề gì thì Hải Đường sẽ tâm sự với tụi mình. Ít nhất là một trong ba đứa. Tớ tin là..." – Thức trầm trầm – "...Như lần trước, có xung đột gì với ai, Hải Đường sẽ khóa facebook. Đấy là thói quen của cô ấy".
Trốn đi đâu? Có thể là với một gã người tình nào đó? Một vài ý tưởng tương tự như thế nổi lên trong tâm trí Thức. Nhưng cậu nhấn nó xuống, rất nhanh, không phải bằng lý trí, bằng một phép phản chứng, mà bằng một xúc cảm mạnh mẽ.
"Giờ ta cũng không nhớ nổi là lần cuối gặp Hải Đường khi nào!" – Thức vắt chân lên chiếc salon bạc, thở dài, rồi buông ngửa đầu ra phía sau nhìn cửa phòng và các vật thể xoay ngược. Cậu nhận ra những ngày qua, Cú Vọ không còn ở trong sinh hoạt thường hằng nữa. Nếu không có nỗ lực của Hùng Panô, website của nhóm đã trống trơn bài viết. Có điều gì đó đã thay đổi, nhen nhóm từ đầu năm nay. Hình như tất cả mọi người, cả cậu, đều không còn mặn mà với công việc. Đã có những dự định khác, tâm tưởng khác. Chuyện cuốn vào cuộc chơi Quyên cũng là một phần. Và nói đến điều này ta lại sa chân vô một câu chuyện dài dòng: vụ trộm cướp công khai cách đây bảy ngày vẫn còn nguyên là một bí mật. Không phải là Thức không đếm xỉa đến mấy dấu hỏi to đùng xoay quanh chúng, mà vấn đề ở chỗ ta không thiếu logic, chỉ thiếu thông tin cần thiết. Mọi thứ cứ kéo đến như một mối dây bùng nhùng khó gỡ, mặc dù có thể chỉ là cùng một sợi. Nghĩ đến đây một điều gì đó lóe sáng trong đầu Thức, rất khó nắm bắt. Khi cậu bật dậy, cơn chấn động nhỏ của việc đổi tư thế đã làm cậu rơi vãi mất ý tưởng vừa nhen lên. Không thiếu logic, chỉ thiếu thông tin, ta buộc phải chờ xem.
"Từ nay đến chiều tụi mình cố gắng liên lạc với Hải Đường xem sao. Gọi điên cuồng vào. Gọi cả những chỗ cô ấy hay đến." – Thức hắng giọng.
Nếu vẫn không tìm được... Thức định nói thêm, nhưng kềm lại. Có lẽ chẳng cần nói thêm gì, qua sự đồng thuận âm thầm, mọi người đều hiểu tình thế. Và hơn nữa, Thức cũng chẳng có kế hoạch gì xa hơn...
*
Công việc mà Thức miêu tả là "gọi điên cuồng" cũng không phải là đơn giản. Cố gắng tập trung vào công việc, nhưng cả ngày hôm đó – dẫu là một ngày hạ mát mẻ - không ai làm được việc gì. Tất cả đều mong muốn cầm chìa khóa xe ra khỏi văn phòng, đi tìm Hải Đường một cách thực thụ.
Chỉ là không có địa điểm mà tìm thôi. Vấn đề nằm ở đây: khi lên thống kê, cả nhóm phát hiện ra mình biết quá ít về Hải Đường, về những nơi cô đến, những người bạn cô thiết thân.
"Thậm chí mẹ Hải Đường hôm nay ta mới nói chuyện. Còn nhà cô ấy ở đâu thì chẳng ai hay." – Hùng Panô than thở.
"Nhà Hải Đường ở đâu nhỉ?" – Mai Hạnh giật mình hỏi.
Cả nhóm im lặng. "Làng lụa Vạn Phúc. Có lần cô ấy kể như thế." – Khanh Stein khẽ lên tiếng.
"Đúng rồi. Ở quận Hà Đông. Tớ đã từng đón Hải Đường ở một quán cafe khu vực đó." – Thức xác nhận sau khi nhớ ra một kỷ niệm xa vời.
"Ta tìm hỏi bạn bè của Hải Đường xem sao?" – Khanh Stein đề xuất, cậu vẫn chưa nhìn Mai Hạnh. 
"Chỉ có hai người ta biết, Hùng panô đều gọi hỏi hết rồi." – Thức lạnh lùng.
"Bạn bè đại học ấy".
"Hải Đường ra trường bốn năm rồi!".
"Còn người yêu thì sao?" – Khanh Stein tiếp tục.
Hùng Panô và Thức nhìn nhau. Thức tiếp tục gạt phắt: "Nếu có thì ta cũng không có cách nào liên lạc!".
"Xem ra Hải Đường không tâm sự với chúng ta nhiều đến như Thức tưởng đâu." – Hùng Panô nhún vai – "Thậm chí, trước tháng 3 năm nay, Hải Đường rất ít khi lên văn phòng."
Thức không nói gì. Giờ không phải là lúc truy cứu về mức độ thân thiết. Một nỗi lo lắng mơ hồ đã xâm chiếm lấy Thức từ sau buổi trưa. Cậu có cảm tưởng Hải Đường đang dần xa vắng trong đời mình, và nếu tiếp tục nói theo hướng của Hùng Panô thì ngay cả ý niệm cố nhiên về Hải Đường mà Thức lưu giữ trong đầu cũng sẽ dần dần chuyển nghĩa. Thức không muốn như thế và một cách bản năng, cậu hiểu rằng cần phải giữ nguyên trạng mọi thông tin đã có để dọn chỗ cho suy luận.
"Có lẽ phải thử nghĩ theo nghĩa đen rằng Hải Đường đã mất tích." – Thức tuyên bố, nặng nề.
Không để ba khuôn miệng còn lại kịp phản ứng, cậu tiếp lời:
"Bây giờ các anh em cố nhớ lại và ghi ra xem lần cuối gặp Hải Đường khi nào. Lúc đó, cô ấy làm gì và thái độ ra sao. Hay có ai có thông tin nào về Hải Đường ở mức riêng tư hơn bình thường, nếu tiết lộ được thì cũng cố gắng giao nộp ra đây".
Lần cuối cùng... Thức nhớ đó là trước buổi tối hôm đi xem triển lãm ảnh. Hải Đường đã có biểu hiện xanh xao từ lúc chiều và cô ra về rất vội vã. Ngày hôm sau, trước vụ xe buýt, Hùng Panô nói vẫn gặp Hải Đường trên văn phòng. Nhưng cô ngồi ở phòng bên trong. Đó là lần cuối cùng. Với Mai Hạnh, cô đã không trả lời tâm sự của cậu về sự việc giữa Khanh và Tưởng Như. Điều này cũng rất thông thường: Hải Đường không phải là tổng đài.
"Hôm ấy Hải Đường làm gì?" – Thức hỏi Hùng Panô.
"Cô ấy xin lỗi vì muộn bài viết. Chỉ thế thôi." – Hùng Panô nhớ lại – "Sau đó kêu mệt và đi thẳng vào trong phòng ngủ. Đọc sách hay làm gì đó".
Trước khi rời đi, Thức ngó vào căn phòng bên trong. Đó là một trong hai buồng ngủ của căn hộ, diện tích nhỏ và bày trí sơ sài. Niềm vui thú lớn nhất ở đó có lẽ là mở cửa ngách và ngồi trên chiếc ghế bập bênh, đón gió bên ngoài.
"Không ai quét dọn cái phòng này à?" – Thức làm một động tác khua bụi khi bước chân vào bên trong.
"Tớ không dùng đến nó. Toàn ngủ ở Salon thôi." – Hùng Panô nhún vai.
Trên chiếc ghế bập bênh màu gỗ nhạt, một cuốn tạp chí Quyên màu hồng được đánh dấu trang bằng chiếc vòng ngọc thạch anh của Hải Đường. Nếu không phải là Hùng Panô, thì đây chính là cuốn sách mà Hải Đường đã đọc hôm cuối cùng đến đây.
Buổi tối, Thức và Mai Hạnh đi qua một loạt những quán xá quen thuộc trong danh sách ưa thích của Hải Đường. Thật khó tin trong thời đại số, người ta phải đi kiếm người theo kiểu này. Và đương nhiên, không có bất cứ nơi nào ghi dấu chân của cô trong suốt mười ngày đã qua. Nhưng tại điểm cuối cùng, Những Đứa Con Của Cá Mập, hai người bạn nghe thấy một thông tin quan trọng từ Dế Mèn. Hải Đường đã check-in ở đây đúng một tuần trước.
"Chị ấy rất xinh nên tôi nhận ra ngay." – Dế Mèn giọng hồn hậu. 
"Để cho chắc..."– Thức đưa điện thoại có ảnh Hải Đường cho Dế Mèn – "...Là cô này nhé. Mắt cậu hay nhìn xiên xẹo lắm đấy".
"Tôi phân biệt được bồ ông bạn và bằng hữu của ông bạn mà." – Dế Mèn cười cười – "Với cả Hải Đường rất năng ghé quán. Chị ấy nghiện bánh ngọt mứt dâu ở đây. Nhưng có điều hôm đó lại không gọi gì cả, tôi đã làm cho cô ấy một ly lipton".
Hôm đó, thứ ba, đúng vào vụ xe buýt. Thức thầm nghĩ, và cất tiếng: "Sáng hay chiều?".
"Chiều muộn!".
"Đi một mình à?".
"Gần như đi một mình".
"Gần như là thế quái nào?".
"Biết nói sao nhỉ?" – Dế Mèn xoa tay vào cái mụn to tướng dưới cằm – "Hải Đường đến đây và rất bồn chồn, hình như có hẹn ai đó. Nhưng đợi lâu quá, cô ấy bực dọc bỏ đi".
"Thế sau lúc ấy người đó có đến không?" – Mai Hạnh sốt sắng.
Dế Mèn lắc đầu. Thức thúc hông Hạnh: "Cậu ta nhớ thế quái nào được!".
Thẫm mệt vì cuộc điều tra vô ích, cả hai chào ra về. Đúng lúc đó, Thức nhận thêm một cuộc gọi từ đầu số Gmobile kia. Nhưng cậu cố tình không nghe máy. Quá đủ rồi! Khi hai người bạn vừa rợm bước chân khỏi cửa, Dế Mèn chợt nhớ ra điều gì, cậu hối hả: "À, khi Hải Đường ra về có một người sau đó cũng đến đây và ngồi một mình. Sốt sắng gọi điện như chờ ai đó. Rồi cũng bỏ về. Chắc chỉ có thể là người này".
Thức và Mai Hạnh nhìn nhau. "Ông bạn có nhớ người ta trông như thế nào không?" – Thức ngờ vực.
Đến đây, Dế Mèn mới chính thức phát huy cái nhớ thế quái nào được của cậu ta: "Đàn ông, khá cao lớn, không béo, chắc cũng đứng tuổi rồi, ăn mặc đồ công sở bình thường".
Thức phẩy tay, thất vọng: "Có đến một triệu gã như thế. Thôi chào ông bạn".
Một triệu gã, nhưng chỉ có một gã mà Thức hình dung ra trong đầu lúc này. Cái gã đã xuất hiện dưới sân của khu chung cư, cái gã mà đã đẩy đưa một ánh mắt đầy ý nghĩa ở Boundaries Space... Không có bất cứ cơ sở nào để đưa ra một giả thuyết, tuy nhiên những sự trùng hợp kia là thế nào? Thức có thể vờ vĩnh xem như vụ xảy ra trên xe buýt là cướp giật thông thường, nhưng không thể tiếp tục lờ đi sự liên quan bí ẩn về ngày tháng, và có thể liên quan đến cùng một nhân vật, trong việc Hải Đường biến mất. Vâng, Hải Đường chỉ thường xuyên lên tòa soạn – ta cứ gọi thế đi – vào khoảng thời gian xuất hiện Thu Hà. Rồi Hải Đường lần cuối cùng có mặt cũng lại vào lúc Quyên bị thằng cha nào đó cuỗm mất. Cậu đọc quá nhiều truyện trinh thám rồi chăng? Thức đã hai mươi ba tuổi, đã đến lúc nghĩ về tài khoản ngân hàng, không còn là một cậu nhóc mới lớn, thích tưởng tượng ra thế giới đầy những mưu đồ thông minh, hiểm hóc. Thế nhưng Thức cũng giống như tất cả mọi độc giả trinh thám khắt khe, họ thường có xu hướng bắt bài tác giả, nhưng vẫn đòi hỏi được nhúng não bộ của mình trong một mối tơ vò của những điều kỳ bí. Thức muốn về quăng mình lên giường ngay. Dù cơ sự có ra sao, cậu vẫn chỉ mong Hải Đường đang đi chơi đâu đó, đang chơi một trò gì đó, trước khi sẽ về bô bô kể cho cậu nghe. Đến đây, hình ảnh cuốn tạp chí Quyên trong tư thế mở lại bay phật phờ trong đầu cậu. Cách đây hai mươi năm, nó cũng từng chứng kiến một người biến mất, khi còn đang đọc dang dở.

Chương 16 - Chơi trò bắt thủ phạm
Hai tuyến cảnh sát quận WhiteChapel vẫn còn kẹt lại ở cửa phía bắc. Trong khi đó ba tình nghi gồm: Tiểu thư Stealthy áo trùm màu lục bảo, sếp cốp George Goodley mới được bổ nhiệm về thụ lý vụ Jack the Ripper và gã Jeremy Bert gầy gò đang níu chân nhau trong những ngõ hẻm tăm tối khu vực phía Tây Nam. John Smith đã bật đèn đường, và như thế William Gull – kẻ nham hiểm nhất và đứng xa nhất ở phía nam bị rọi sáng. Năng lực của Gull là hắn có thể hoán chuyển cho bất cứ vị trí của nhân vật nào. Về mặt chiến thuật, đây là kẻ hai mang một cách tự nhiên, hắn có thể xoay chiều tình thế của vụ án. Ngay cả khi hắn không phải là Sát nhân Jack the Ripper cải trang thì cũng chẳng bao giờ vắng tên trong danh sách phải theo dõi, ngăn chặn từ những bước đi đầu tiên.
Bốn người bị rọi sáng, và bốn người thì không: John Smith, thanh tra Lestrade, Sherlock Holmes và Watson. Tỷ lệ rất đẹp cho cả thám tử lẫn sát nhân Jack. Lestrade vẫn bối rối như thường lệ, ông ta mất hút ở những hồi gay cấn và xuất hiện khi không ai cần đến. Ở giữa bản đồ, cũng không ngoài vùng nghi hoặc, Sherlock Holmes và bác sỹ Watson, một người chỉ đi ậm ừ vài bước cho có chuyện còn người kia tịnh tiến theo đường thẳng với cây đèn trên tay. John Smith – gã thấp khớp - ta đã biết từ lượt điều tra trước, hắn chưng ra được chứng cứ ngoại phạm. Bảy người kia ai cũng có thể là Jack. Nhưng sẽ bi kịch hơn nếu Jack là Watson: vị bác sỹ đang trong bóng tối, rất gần đường thoát phía Đông Bắc quận, chỉ cần Lestrade chạy đến và buông một khẩu lệnh thiếu chín chắn là đội cảnh sát sẽ ngu ngốc mà chừa đường cho hắn tẩu thoát!
Thức hiểu rõ điều này, và cậu còn một nước để tiếp tục chiến thuật có phần liều lĩnh của mình.
Cả Thức và Khanh đang ở trong quán cafe trò chơi BG&BG (Boardgames & Bad Guys) nhìn ra hồ Ngọc Khánh xinh đẹp, chúi mũi vào trò Mr Jack[1]– một trò chơi kết hợp bài và cờ có tính chất đấu trí thông qua điều tra. Nhưng thực ra, Thức đang muốn chơi một trò tương tự ở cấp độ cao hơn. Cậu đang dành khoảng ba mươi phần trăm sự chú tâm cho người đàn ông mập mạp ngồi một mình gần cửa ra vào.
"Trò này vui chứ?" – Thức hỏi.
"Tàm tạm." – Khanh so vai.
"Hay hơn đống sách nhiều chữ của cậu là cái chắc." – Thức gẩy móng tay – "Tớ đã bảo mà. Hãy ra đường, đọc những thứ khác, gặp những loại người khác..."
Rồi cậu trộn bài: "Thực ra thì tớ thích những thứ ly kỳ nằm yên ả trong sách truyện và game hơn. Đúng chỗ vẫn hay hơn phải không? Ngoài đời phải dành cho những chuyện khác, linh tinh hơn, u uẩn hơn".     
Ba hôm kể từ ngày Hải Đường mất tích, trí não của Thức trong cơn đói thông tin trầm trọng. Không gọi được cho Thu Hà và không làm cách nào chặn lại được cái ý định hừng hực của bà mẹ Hải Đường đòi đến Cú Vọ làm cho "ra ngô ra khoai". Mọi lo lắng về tiền bạc, mọi khó chịu về thời tiết oi ả dường như ngoan ngoãn dẹp qua một bên. Thức nghĩ về Hải Đường, nghĩ thuần túy chứ không phải là suy luận. Cái lạnh lùng của cô, cái suồng sã của cô, cái cay độc của cô...hiển hiện đồng thời trong từng điệu đà, từng tha thướt. Mọi chiều kích cá tính ở cô đều chẳng vừa phải tí nào, nhưng chúng luôn dừng lại ở một giới hạn, luôn ngoan ngoãn nằm trong vòng cương tỏa của vẻ ngoài kiều diễm. Có những giây phút Thức nhìn thấy những động tác buông tuồng đã nằm trong tầm tay của cô, cô có thể văng tục chăng? Cởi tung quần áo? Khóc? Nhưng rồi đường nét ngà ngọc phác lên thân hình cô chính là bức tường thành ngăn chặn dòng thác lũ ồn ào từ suối nguồn sâu thẳm phía bên trong.
Cô ôm mình, ngồi yên ắng trong khoảng sáng tối tâm hồn Thức. Không phải gần đây. Từ rất lâu rồi. 
Tớ đang bị theo dõi. Hôm đó, Hải Đường nói, kèm một nháy mắt. Và đến hôm nay, khi âm thanh ấy vang lại trong đầu, Thức mới hiểu rằng cô không hề đùa bỡn. Hoặc là một lời đùa bằng cách quái quỷ nào đó đã thành sự thực. Đang bị theo dõi...
May sao đến ngày thứ tư, Thức bắt được tình tiết mới, từ cái miệng của Hùng Panô, trong tư thế choãi người trên ghế xoay đã thành thương hiệu: "Có một gã hôm qua quanh quẩn ở văn phòng mình. Tớ thấy nghi nghi, định ra hỏi thăm thì hắn chuồn mất".
Như một tia điện nhỏ phóng qua người Thức.
"Cái gã râu kẽm, cao dỏng lần trước ở Boundaries Space?".
"Không".
"Không phải à?" – Thức chưng hửng.
"Không thấy mặt. Nhưng có vẻ mập mạp, mặc áo đỏ thêu số 4 to tướng sau lưng".
"Ê. Gã đó tớ biết." – Mai Hạnh nói, như thể giơ tay xung phong lên bảng – "Có cả số bốn in nghiêng trước mặt áo nữa. Trước đây có lần tớ gặp một tay như thế ở khu vực để xe, hắn hỏi Cú Vọ ở đây đúng không. Rồi bỏ đi không nói gì?".
"Chưa gặp bao giờ." – Thức lắc đầu – "Sao không đuổi theo mà bắt giữ gã lại?".
"Tại là không kịp phản ứng." – Hùng Panô nhún vai – "Vừa mới đi lên tầng 6, thì thấy hắn ở cửa phòng. Thấy tớ lên gã đi xuống theo cầu thang ngách".
"Hình như kể từ giao kèo Quyên, ta có một cơ số cái đuôi." – Thức phì phèo điếu Mond.
"Cái đó thì ai cũng biết." – Giọng Hùng Panô – "Thậm chí chính một trong số bọn đó cướp giật Quyên trên xe Buýt".
"Vấn đề là vụ đó trót lọt rồi, tụi nó quay lại làm gì?" – Thức phả khói – "Để bắt cóc cậu hả Hùng?".
"Đừng đùa nhé." – Hùng Panô thôi đung đưa ghế.
"Hải Đường đã biến mất, người tiếp theo có thể là Hùng Panô." – Thức làm bộ trầm trọng.
"Tớ luôn cố thủ trong nhà. Khử cậu trước xem ra dễ hơn đấy Thức ạ." – Hùng phản pháo.
"Cũng có thể lắm. Nếu chúng định đi theo thứ tự về độ thông thái thì người tiếp theo là tớ thật." – Thức cười nhăn nhở.
Nhưng đến buổi sáng hôm nay, mọi sự không còn có vẻ là chuyện đùa nữa. Bóng dáng lấp ló trong những giai thoại của Hùng Panô, Mai Hạnh đã xuất hiện một cách đường hoàng, phía sau lưng Thức và Khanh lúc cả hai kéo nhau ra khỏi văn phòng.
"Cậu biết hắn đi sau lưng từ lúc lấy xe dưới sân?" – Khanh tò mò.
Thức gật đầu.
"Sao lúc đó không quay ra đối thoại luônmà để hắn theo tận ra BG&BG?".
Thức ậm ừ gì đó, rồi chọn một quân bài. Lestrade! Vị thanh tra tiến lại gần Watson, chỉ cách vị bác sỹ một bước. Đội cảnh vệ được điều động xuống phía nam, đối mặt với William Gull.
"Hắn sẽ lắc đầu bảo không biết." – Thức tỉnh rụi.
"Ý tớ là để cho gã đi theo một đoạn, rồi ta quay đầu lại".
"Việc gì ta phải làm thế nhỉ." – Thức so vai, và chỉ sang chiến tuyến của Khanh – "Tập trung điều quân đi kìa!"
Quán BG&BG là một hộp diêm khổng lồ. Mọi chi tiết đều bóng lộn màu nhựa tổng hợp. Mọi hình khối đều cơ bản, vuông vức hoặc xoe tròn như căn nhà đồ chơi trong vườn trẻ của người khổng lồ (Kiến trúc sư có lẽ cũng làm bằng nhựa nốt). Một tủ âm tường chia ngăn các ô đều nhau, mỗi ô chứa đựng một nhãn trò chơi nhập từ Âu Mỹ. Tủ này được trông coi bởi hình hài xanh xao của con ma quốc tịch Nauy Gjenganger, được vẽ rất khéo léo trên tường sơn màu kem sữa. Đối diện với nó, ở phía tường bên kia, Thợ săn bóng tối với con mắt bạc đã tuốt gươm.
Phần chuôi gươm của Thợ săn quét qua bàn người đàn ông áo đỏ. Gã đã uống hết ly nâu nóng đầu tiên, và mặc dù vác theo khuôn mặt trông khá lấc xấc, thân xác bồ tượng của gã vẫn phù hợp một cách thô thiển với khung cảnh đầy sắc màu thiếu nhi này. 
"Trông như phiên bản adult của trẻ tự kỷ." – Thức nhoẻn cười nham hiểm.
"Ai cơ?"
"Gã đó".
"Hắn đang làm gì?" – Khanh hỏi, cậu không biết tình thế sau lưng.
"Hút tẩu, uống cafe, làm gì đó với cái iPad. Chắc sẽ gọi thêm ly nữa".
Và Thức có cảm giác, gã bắt được ánh mắt vừa rồi của cậu. Chẳng ai đến quán này để ngồi một mình cả.
Khanh phớt lờ vụ William Gull. Cậu hướng sang phía Tây Nam quận WhiteChapel, đưa ngón tay giải phóng Tiểu thư Stealthy ra khỏi đám đàn ông hôi hám, giờ đây nàng một mình đứng bên cửa ngôi nhà mà Sherlock Holmes đang có mặt ở cửa sau. Chẳng sao: theo luật chơi trò này, Stealthy có khả năng đi xuyên qua các vật cản, nhà cửa, đèn đường, tuốt tuột. Nàng sẽ thoát bằng ngõ bên tay trái. Nước cờ tiếp theo sẽ là như thế, hoặc ít nhất là Thức sẽ tin như thế.
"Khanh này, cậu không phải là Enstein, mà là Frankenstein. Cậu cũng có nét quái kiệt riêng đấy chứ." – Thức nhìn Khanh như thể cậu ta vừa phẫu thuật nâng mũi.
"Quá khen." – Khanh cười, cậu có vẻ đắc chí khi kinh nghiệm ít ỏi của mình lại đang chiếm thế chủ động trên bàn chơi. Trò này cũng không tồi lắm. Rất trí tuệ là đằng khác. Khanh cho phép mình hối tiếc vì luôn chê bai Thức lôi kéo bạn bè đến các tụ điểm chơi bời.
"Nhất là vụ Tưởng Như" – Thức ung dung.
Khanh khẽ giật mình, rồi xụi lơ: "Đùa để lúc khác nhé bạn!"
"Sao còn gặp em ấy nữa không?" – Thức hỏi trong vẻ mặt một ông anh trai ưa bóc mẽ.
"Tớ sẽ không bao giờ nhắc đến Tưởng Như nữa. Tớ cũng mong các cậu như vậy." – Trong tất cả các cách để nói chuyện với Thức, kinh nghiệm của Khanh là chọn cách thực thà và thẳng thắn.
"Phải chịu trách nhiệm cho ấn tượng mình trót tạo ra chứ".
Thức liếc Khanh rồi đi một nước trung tính. Cậu thúc vào lưng Sherlock Holmes, nhưng chỉ để nhân vật này đi một bước. Vị thám tử ngụp vào bóng tối huyền hoặc miền Tây Luân Đôn. Theo luật, với việc điều khiển Holmes, Thức được bí mật xem một lá bài chứa bằng chứng ngoại phạm. Và khi quân bài chứng cứ hiện lên trong mắt Thức, cậu nở một nụ cười mãn nguyện.
"Em ấy quá đẹp, có thể thuần hóa được một tên côn đồ, và biến một thằng đụt trở thành đứa bán dao, cậu công nhận không?" – Thức phe phẩy lá bài trước mặt Khanh. Nhưng trong tâm trí cậu thoáng hiện ra đóa môi thơm nồng cháy của Như, giữa buổi mưa hoang đó.
"Công nhận. Công nhận cả chuyện tớ yêu. Có sao không?"
"Chẳng sao cả. Mà cũng dễ hiểu thôi yêu em ấy dễ hơn là không yêu".
"Sao cậu biết chắc thế?" – Khuôn mặt Khanh gắng điều động một điệu bộ châm chọc mà cậu vốn không có.
"Tớ có lá bài bằng chứng. Vừa bốc xong." – Thức ghé sát vào bàn, cười khẩy nửa đùa nửa thật.
"Đàn bà là giống phiền phức." – Khanh thở dài.
"Không phải đàn bà. Đừng cố ý nhầm." – Thức nghiêm nghị - "Chính cậu nên xin lỗi Mai Hạnh. Đàn ông tử tế luôn làm như thế".
Và biết phải làm thế nào trong các tình huống khác – Thức nghĩ. Đêm hôm đó, cậu đã từ chối chiếc hôn của Tưởng Như. Thức đã quay đi, đã dứt khoát. Cậu chỉ muốn có thêm một người bạn. Tưởng Như có tiềm năng của một cô bạn thành thực, chứ không phải một người tình gắn bó. Mà dù có là bạn đểu cũng được, miễn không phải tình yêu đểu.
"Tớ sẽ nói chuyện với Hạnh." – Khanh gật đầu – "Với cả, tớ nói sẽ không gặp Như nữa là thật. Mai Hạnh xứng với Tưởng Như hơn".
"Thích thì cứ suy nghĩ như thế đi. Thằng Mai Hạnh đấy cũng không khá như cậu tưởng đâu".
Thức ngó mặt Khanh, rồi tiếp lời: "Nó cũng là thành viên Những Đứa Con Của Cá Mập".
 "Sao cậu biết?" – Câu hỏi lặp lại lần hai, nhưng với giọng bàng hoàng.
"Nó tham gia hồi học cấp 3 với sự lôi kéo của một thằng bạn cá biệt. Thằng Mai Hạnh là đứa hay viển vông, mơ mộng hóa mọi vấn đề. Hồi học lớp 4 lớp 5, nó được giao làm lớp phó học tập nhờ quan hệ của mẹ nó. Công việc của nó rất đơn giản: quản lớp và thay cô giáo trừng phạt các bạn bằng thước vào bắp chân. Từ cái danh tiếng đó đến mãi về sau, nó đếch có bạn bè gì hết. Sau này trưởng thành hơn chút và lộ rõ tâm hồn của một thằng sống bằng cảm tính hơn một chút, nó nghĩ nó bị chấn thương tâm lý nên gia nhập hội kia. Đấy là chỗ khơi cho nó đam mê viết lách".
"Vậy mà hôm gặp chị Mộc Miên nó không bảo sao".
"Nó không thích nhắc lại. Cũng lại là kết quả của tâm lý sự tình hóa vấn đề: nó nghĩ đó là quá khứ nên dẹp bỏ".
"Cậu nghe tin ở đâu?".
"Nguồn tin cậy." – Thức nói và cậu nhớ về La Lan, La Lan của quần bò thụng, của áo chùng, của thịt da trắng trẻo – "Một tiểu thư xinh đẹp nhưng rất tiếc lại không biết nói dối".
"Nếu như thế thật cũng là chuyện bình thường thôi".
"Hai cậu đều bất thường nên thấy nó bình thường." – Thức dừng chồng bài đang xào dở - "À không, tớ rút lại. Tất cả chúng ta đều bất thường. Chính bất thường làm nên ta nhiều hơn cái bình thường và quan trọng là bạn bè có cần biết đến bất thường của nhau hay không. Thằng Mai Hạnh lúc nào cũng chìm đắm trong cái thế giới tuổi thơ thập niên 90 của nó. Như thế không bất thường, okay. Nhưng sẽ bất thường khi mà cái thế giới đấy là do nó tự đạo diễn, tự biên kịch. Đấy là cái quá khứ tưởng tượng của nó, cái tâm hồn phong phú đầy ảo tưởng của nó. Không lôi nó ra khỏi quá khứ tưởng tượng, nó sẽ chết như một thằng thủ dâm quá đà".
"Như cậu à?" – Khanh công kích.
"Như tất cả tụi mình." – Thức tặc lưỡi.  
Rồi Thức thay đổi vẻ mặt- "Thôi quên đi. Ta nhất trí nhé. Kết thúc vụ này!".
Thức đi quân cuối cùng trong lượt, bất ngờ chọn bác sỹ Watson. Nhân vật men về phía Tây hai bước, rồi bất ngờ ngoặt lên phía bắc, chồm bắt lấy Thanh tra Lestrade. Hai quân cờ gỗ đập vào nhau.
"Ta kết thúc vụ này." – Thức lặp lại câu nói trong điệu cười nguy hiểm.
"Chưa hết lượt chơi, sao cậu biết..." – Khanh kinh ngạc.
"Trò đánh lạc hướng của cậu cũ quá rồi." – Thức ngắn gọn - "Trò này không nhất thiết phải dùng đến luật chơi cố định. Suy luận dựa trên cách đi của cậu, Thanh tra Lestrade chính là Sát nhân Jack cải trang!".
Ở phía cửa ra vào, người đàn ông mập đã sốt ruột thanh toán tiền trà. Gã sửa soạn tư trang, tẩu thuốc, máy tính bảng, rồi trùm lên đầu chiếc mũ lưỡi trai đỏ in hình con hạc vàng.
Khanh nhận thua. Nhưng rồi ngay lập tức, nét mặt cậu lại trở nên hào hứng: "Thêm ván nữa nhé! Để tớ xếp lại bản đồ".
"Không cần xếp bản đồ đâu." – Thức đứng lên, vơ chiếc túi xách, và bấm vào vai Khanh – "Bây giờ ta đi tóm Sát nhân Jack luôn!".
*
Thanh toán tiền với tốc độ sên bò, nhân viên BG&BG đã vô ý để Thức và Khanh mất dấu kẻ bám đuôi. Hai người vội leo lên chiếc Dream của Khanh, đi ngược lại theo hướng lúc đến. Luận về lái xe, Khanh giỏi hơn Thức mấy bậc, đó cũng là một trong những vượt trội của Khanh với Thức: luôn giữ được một kiên nhẫn, một tập trung lạ kỳ. Chỉ có điều Khanh không phải người dứt khoát. Cho nên, ngồi sau lưng, Thức nhấp nha nhấp nhổm.
"Rẽ trái rẽ trái." – Thức chỉ đạo.
Áp lực lớn làm Khanh mất mấy lần phanh thắng, luồn lách mới qua được khúc cua. Mặt đường sôi dầu, bốn phía những xe cộ nóng rẫy, những người bịt mặt kín trùm. Phố nhỏ La Thành mở ra như một vệt rách dài toạc chỉ giữa lòng thành phố, một vùng mát mẻ nằm ngoan dưới hàng cây cao rậm rạp. "Nó kia kìa." – Thức chỉ tay: bóng áo đỏ ở đằng xa đã giảm tốc độ vì một xe hơi ngang ngược phía trên. Hắn không đội mũ bảo hiểm. Khanh Stein bứt tốc. Số 4, con hạc vàng hiện ra mỗi lúc một rõ nét dần.
Suýt nữa thì chiếc Wave lao cẩu thả từ bên ngõ ngách đã tạt trúng đầu Khanh.
Gã áo đỏ thình lình đổi hướng qua phố Kim Mã với dàn bằng lăng chói trên cao. "Thằng cha đi cung đường quái quỷ gì thế?" – Khanh hừ giọng.
"Nó sẽ rẽ sang hồ Thủ Lệ." – Thức vỗ vỗ vai Khanh. 
Người đàn ông đã ở phía trên, tương đối gần. Cả hai xe đều giảm tốc độ.
"Làm thế nào bây giờ?"
"Đợi đến chỗ vắng." – Thức nói.
"Ê cái hình con hạc sau mũ nhìn quen lắm".
"Không phải con hạc đâu." – Giọng Thức trồi lên giữa tiếng đường xá xì xào – "Đó là con Bertie, một linh vật. Có trong logo đội Liverpool".
"Trên cái túi vải của Hải Đường!" – Khanh thảng thốt.
"Quẹo sang Đào Tấn đi".
"Cậu bắt hắn từ nãy thì đã không phải rượt đuổi thế này".
Nhưng không giống một cuộc rượt đuổi như Khanh nhận định, thực tế cả hai xe đều đi chậm. Kẻ theo dõi và kẻ bị theo dõi trao đổi vị trí cho nhau, và bây giờ thì không bên nào muốn nhận vai trò truy đuổi. Khanh tăng ga vọt lên, chỉ chưa đầy hai mươi giây đã ngang hàng với đối phương. Cậu cố gắng tạo ra sức ép bằng cách áp sát đối phương theo chiều ngang. Sẽ có đụng độ - Thức thầm nghĩ.
Tuy thế, cả hai xe dừng rất hiến lành bên một góc vắng thưa. Một ngạc nhiên xen lẫn nghi ngại thảy ra từ ánh nhìn của người đàn ông mập.
"Vọt nhanh thế ông anh." – Thức giễu cợt – "Không sợ chốt à?"
"Các cậu..." – Người đàn ông lắp bắp – "...Các cậu theo tôi làm gì?". -
Nói thế nghĩa là đã thừa nhận.
"Chính ông anh theo tụi tôi mà." – Thức cười khì – "Tụi này để ý từ hồi lâu rồi".
"Tôi chỉ đến tìm các cậu thôi." – Người này phân bua, cố ý để lộ vẻ khổ sở.
"Không ai tìm người kiểu lầy lội như ông anh." – Thức cứng rắn
"Tôi nói thật mà."
"Chứ không phải theo dõi hả?"
"Tôi chỉ đến tìm các cậu..." – Người đàn ông quệt mồ hôi trán, tiếp tục cái giọng tenor thường thấy ở người béo – "...để hỏi về Hải Đường".


>> Xa hiên nhỏ (Tất cả các chương)


[1]Một trò chơi cờ được hãng Hurrican phát hành năm 2006, thịnh hành ở Hà Nội và Sài Gòn từ năm 2013. Trò chơi gồm một bàn cờ với 8 quân cờ. Hai người chơi đấu trí nhau: một người vào vai thám tử và một người vào vai sát nhân Jack, kẻ đã cải trang thành một trong 8 quân cờ trên bàn.

Nhận xét